KHÓC MUN
Mới sáng sớm vừa tỉnh giấc đã nghe tin dữ. Nghĩ mà thương
con Mun nhỏ đã lìa đời. Ta vẫn nhớ ngày nào Mun đi tìm chủ. Nghe cũng kỳ giống
chó lại bỏ chủ cũ mà đi. Nhưng nghiệm lại chỉ vì Mun rất sáng, không “ NGU
TRUNG” mà bám kẻ chẳng yêu quí mình. Rồi lại nhớ ngày nào Mun hung dữ. Nhỏ xíu
con mà sủa tiếng ầm vang. Ai đến nhà cũng không qua anh Mun giữ cửa. Kẻ giàu
sang Mun khép nép cho vào. Ai bần hàn Mun chảnh chẹ làm le. Chảnh như thế nên kẻ
thương người ghét. Riêng ta thì ngưỡng mộ anh chó nhỏ có bộ óc rõ to.
Rồi lại nhớ ngày Mun đi lang thang hoa bướm. Dù chơi hoang
nhưng không quên trách nhiệm làm cha. Sáng nửa đêm Mun gặm tác phẩm về nhà.
Mấy con chó nhỏ ôi thôi lủ khủ. Ta nhớ Mun đôi mắt to rất sáng. Đôi mắt
van nài bà chủ nuôi giúp con thơ. Tiếc thay anh làm cha mà không qua cưới hỏi.
Thế cho nên anh chẳng được gần con. Ta vẫn nhớ vẫn thương anh ngày đó. Ôi con
chó nhỏ mà sao có trái tim của một con người.
Ta lại nhớ Mun tha đâu về một con mèo nhỏ. Chó với mèo mà
Mun vẫn mở lượng từ bi. Bạn ta nói Mun ngày đêm canh giữ, bảo đảm cho chú mèo ướt
được ấm áp an toàn. Trong lòng ta thương Mun thêm nhiều nữa. Vẫn ước ao có chú
chó nhỏ hay lạ như Mun. Vậy mà sáng nay ta nghe tin dữ. Lòng bàng hoàng như
đánh mất người thân. Thôi thì đến giờ Mun phải hoá kiếp rồi. Kiếp sau nữa cứ
làm chú chó nhỏ , với yêu thương tràn ngập trái tim mình. Kiếp sau nữa Mun cứ
làm chú chỏ nhỏ nhưng nhớ vào nhà chủ tốt như mẹ Giang nha Mun!
Vĩnh biệt Mun
Oct. 17, 2012
Văn Mỹ Lan