Monday, December 22, 2014

NGÀY ẤY XA RỒI!


NGÀY ẤY XA RỒI!
Nhớ ngày nào ở Việt nam mình không phải đi chợ nấu cơm vì may có được bà mẹ chồng mê phụ trách khâu này. Mình cũng không phải vào bếp hay động tay dọn dẹp nhà cửa dù nhà cửa lúc nào nhà cũng sạch sẽ tinh tươm vì mình may có được cô Oshin cực kỳ nhanh nhẹn, giỏi dang, mà lại rất siêng năng, thích chăm sóc bà chủ ham vui.
Nhưng qua đây thì mọi chuyện đảo lộn. Ngày nào mình chỉ cần tới giờ là có người mời gọi xuống ăn cơm đã trở thành “ ngày ấy xa rồi” và cái chuyện mình ăn xong có sẵn một dĩa trái cây để tráng miệng, có sẵn ly nước và mấy viên thuốc để uống cũng thành “ ngày ấy rất xa rồi”.
Bây giờ thì sao?
Bây giờ thì mỗi ngày mình phải kiếm tra tủ lạnh vài lần để xem có gì cho hai đứa nhỏ ăn không vì thường tụi nhỏ không ăn chung thức ăn với người lớn được, bởi người lớn còn không ăn giống nhau nữa cơ mà. Như nhà mình chẳng hạn, thằng rể của mình thì thích ăn uống đậm đà nhiều gia vị nhưng phải nấu lạt nếu không nó sẽ lắc đầu kêu đắng. Nó thích ăn nhiều cá và nhất là rau, ít thịt. Nó ăn rau như thỏ ăn cỏ. Con gái mình lại khác, nó không thích ăn cá vì nó không biết giẻ xương, muốn cho nó ăn cá  phải lọc  xương cho nó như mình phải lọc xương cho con nó ăn.

Ông xã mình lại một khẩu vị khác, ông thích nêm nếm phải mặn mà. Cá mà nấu lạt lạt thì ông kêu tanh ông không nuốt được dù mình đã rửa cá kỹ bằng rượu rồi và có khi ông đi kiếm đồ hộp thay thế. Mà mình nấu theo ý ông  thì vơ chồng con gái sẽ kêu ầm  lên“ măn quá” và một bài diễn văn nhỏ là ăn mặn sẽ không tốt cho người cao huyết áp, hại thận vv.
Con gái thích ăn canh nhưng canh thì không đem theo đi làm được, canh chỉ ăn được ở nhà thôi. Vậy là bà bếp bất đắc dĩ như mình phải làm sao cho có món xào trung hoà để vợ chồng nó đem theo đi làm, món canh để con gái dễ nuốt cơm sau một ngày làm việc và bản thân mình lại có khẩu vị của con rể nên làm gì cũng cố có được món rau cho rể, món mặn cho chồng và món gì đó cho hai thằng cháu nhỏ.
Nấu nướng say sưa tận tuỵ chưa được hai năm thì mình ngán….không phải ngán nấu mà là ngán làm theo ý nhiều người quá. Mình chán ngán nhìn khuôn mặt thất vọng của ai đó vì không có cái món mong đợi .Thế nên bây giờ thích gì mình nấu đó, thích nấu mặn lạt theo ngẫu hứng của bản thân. Nấu để có cái bỏ vô bụng, không còn cái hứng thú sáng tạo như người ta viết một tiểu phẩm hay vẽ một bức tranh nữa. Thế nên cái ngày mình muốn làm một đầu bếp giỏi để sưu tập vài cái “ giỏi”  cho bản thân cũng trở thành “ ngày ấy xa rồi”
VML Dec 22,

Monday, October 6, 2014

NGÀY MAI TAO SẼ BỎ MẦY ĐI!


NGÀY MAI TAO SẼ BỎ MẦY MÀ ĐI !
Đêm nay mình không ngủ được,  lòng  không tịnh  dù mình đã cố thực tập những bài hít thở.
Vô cớ nằm trằn trọc một hồi lâu mình chợt giật mình ý thức được đêm nay là đêm cuối mình nằm trên cái giường đã thân quen vô cùng này, rồi nhớ ngày nào hai đứa lang thang để mua cho được cái nêm Kim đan cứng nhất và  những chăn ga gối nệm nào có chất bóng mướt  mượt  nhất để khi nằm xuống mình có cảm giác êm êm. Nhớ những viên gạch một màu nâu nâu thanh tịnh mà hai vợ chồng vô cùng tâm đắc, nhớ từng kỹ vật mà vợ chồng đã tha từ nhiều nước về. Vậy mà tất cả những cái đó giờ đã thành một áng mây bay qua trời. 

Nhớ hôm mới về mình thấy có mấy đốt mía  tím lịm , tròn lẳng cao hơn cả thước. Đã bao lần mình thèm thuồng muốn đốn xuống ăn nhưng khi nhìn những lá mía xanh mướt bay phất phơ trong gió mình lại không đành lòng, tự nhủ thôi cho nó phởn phơ thêm vài ngày nữa, để rồi một hôm đi đâu về mình phát hiện ai đó đã phổng tay trên, chặt hết mấy cây mía non sống chưa hết tuổi thơ, đào luôn mấy cây chuối vừa chớm ra hoa, đã thế mấy anh công  viên cây xanh còn phạt luôn lùm tre đang tràn trề sức sống. Bữa hôm đó mình đã rất buồn và mấy hôm nay con tim đã reo ca trở lại khi thấy sức sống lại còn tràn trề hơn trước sau trân mưa giông. Vậy mà mình không có dịp nhìn chúng trưởng thành: “ Ngày mai tao sẽ bỏ mày mà đi .” Buồn!

Nhớ bụi chuối, lùm tre, khóm chuối mình lại nhớ tới hai chậu lan trước nhà. Ngày mình về nó eò uột héo hắt còn nay nó vươn dài gần mười cành khoẻ khoắn, nó như đang ra sức khoe sắc khoe hương để trả công yêu mến của mình. Nhưng  ngày mai tao sẽ bỏ mầy mà đi” thôi. Buồn!

Ngày mai, ngày mai mình sẽ một lần nữa tự chứng nhận được cái tính vô thường của vạn vật, của đời người mà biết buông bỏ hơn, hỉ xả hơn và biết chấp nhận hơn, biết quyết tâm tự hát bài “ Buồn ơi ta xin chào mi” dù nước mắt có rơi đi nữa.
Đêm 24/9/14
 

Thursday, March 6, 2014

BÀ CỐ


Bà cố!
Năm nay bà cố hơn tám mươi rồi. Bà còn rất khoẻ, phải nói là rất rất khoẻ. Lưng bà thẳng đứng, răng bà còn nhai được cả xương và bà rất thích ăn thịt mỡ, da gà hay da vịt. Với thịt bà rất ghét, bà nói, ăn thịt giống như ăn dăm.
Bản thân đứa cháu nội  của bà không bao giờ dám đụng tới thịt mỡ hay chất ngọt nhiều. Bản thân con trai bà cũng không dám thả dàn với mỡ động vật, với chất ngọt trong các loại bánh hấp dẫn còn bà thì xã láng.Trời thương, ăn uống như vậy mà bà chả bị chút mở máu hay chút đường huyết nào.
Bà cố rất khoẻ và bà cũng  rất năng động.  Bà tìm việc làm suốt ngày. Không có việc bà cũng tìm cho ra  việc. Bà sợ ở không xương khớp cứng và mất đi sự khéo léo của bàn tay. Bình thường bà hay mua vải miếng về tự may áo quần mặc nên  quanh năm bà luôn có  áo mới từ những món tiền tiêu rất nhỏ. Bà cũng rất thương thằng cháu nhỏ, muốn cháu được chơi trong môt môi trường sạch đẹp  nên bà luôn dọn dẹp đồ chơi cho thằng nhóc dù ba mẹ và ông bà ngoại muốn nó phải tập tự dọn đồ chơi. Bà luôn lau nhà cho dù hôm đó có người đến lau dọn, bà luôn tưới cây cho dù hệ thống tưới nước đã được set tự động, cho dù hôm qua trời đã mưa to.
Nhưng dẫu gì bà cũng là bà cố… và khi đã là “ cố” thì như cây cổ thụ thân rất rắn chắc, lá thường không kết tủa được nữa nên  bà ít chịu tiếp thu thêm điều gì. Nếu những công thức nấu nướng mà bà học được từ năm mười ba tuổi thì công thức đó phải đúng nhất, kinh nghiệm bà có phải tuyệt đối nhất nên bà không thích ai góp ý. Ồ nhưng dẫu sao thì bà cũng có nhiều món độc mà con cháu không nên để thất truyền như món củ cải mặn để ăn với bánh tét. Món này tết nào bạn bè của con cháu bà cũng đặt hàng. Và dẫu sao thì có người nấu cho ăn cũng đã là quá tốt dù có nhiều khi món ăn quá mặn, có nhiều khi lại quá ngọt hay có nhiều cái  đủ thứ quá quá …khác nữa.
Vì bà cố rất thích nấu ăn và bà có niềm tin vững chắc là phụ nữ sinh đẻ thì luôn nên ăn đồ ăn mới nấu để bảo đảm sữa mẹ được an lành cho bé bú, để bảo đảm bé không bị lạnh bụng. Với niềm tin đó hôm nào bà cũng nấu và hôm nào cũng có thêm một hộp đồ ăn dư mới. Có khi kiểm tủ lạnh người nhà thấy có tới sáu đến tám món canh cũ phải len lén đổ đi và cứ thế, cứ thế…  Còn nữa, bao bì nào dùng xong bà cũng giữ lại nên bao bì cũ nhiều đến nêm kín mọi chỗ trống trong các tủ. Dẫu sao thì đó cũng là cố tật của nhiều người già thôi mà!
Người già tối thường ngủ sớm và dậy sớm. Trẻ nhỏ cũng thường ngủ sớm và dậy sớm. Người già dậy sớm có trẻ chơi. Trẻ dậy sớm có người già trông nên đôi bên cùng có lợi. Sáng sớm mới năm sáu giờ thằng cháu cố đã dậy. Ba nó ẳm ra thay tả.  rồi thảy cho nó một chai sữa, ít cereal rồi tranh thủ vô ngủ thêm một chút để có sức cày cả ngày hôm sau. Thật là một sự kết hợp tuyệt vời cho cả hai nhưng bà khoẻ quá, sung sức quá cũng gây khó khăn cho  việc dạy trẻ. Khi cha mẹ ông bà muốn tập cho thằng nhóc mười tám tháng tuổi tự ăn, tự uống thì bà không cần nó xin xõ hay nói lời cám ơn, bà thích xách chai sữa chạy vòng vòng theo nó, bà thích lấy bánh trái đút vào tận miệng  nó, bà thích  cho nó bất cứ cái gì nó vừa ghé mắt vào mà không cần dạy nó phải lên tiếng xin xỏ hay phải nói lời cám ơn. Dẫu sao thì thằng nhỏ vẫn rất yêu thích bà cố!
Ừa, thì còn bà cố là quá tốt rồi. Có bà cố khoẻ mạnh còn tốt hơn nhiều, có bà cố khoẻ mạnh lại siêng năng nữa là phước lớn nhiều đời của cả nhà nên nếu bà có gây ra điều gì khó khăn hay khó chịu thì đó chỉ là chuyện nhỏ, phải không?
Văn Mỹ Lan
Thousand Oaks, Mar 4, 2014