NGÀY ẤY XA RỒI!
Nhớ ngày nào ở Việt nam mình không phải đi chợ nấu cơm vì
may có được bà mẹ chồng mê phụ trách khâu này. Mình cũng không phải vào bếp hay
động tay dọn dẹp nhà cửa dù nhà cửa lúc nào nhà cũng sạch sẽ tinh tươm vì mình
may có được cô Oshin cực kỳ nhanh nhẹn, giỏi dang, mà lại rất siêng năng, thích
chăm sóc bà chủ ham vui.
Nhưng qua đây thì mọi chuyện đảo lộn. Ngày nào mình chỉ cần
tới giờ là có người mời gọi xuống ăn cơm đã trở thành “ ngày ấy xa rồi” và cái
chuyện mình ăn xong có sẵn một dĩa trái cây để tráng miệng, có sẵn ly nước và mấy
viên thuốc để uống cũng thành “ ngày ấy rất xa rồi”.
Bây giờ thì sao?
Bây giờ thì mỗi ngày mình phải kiếm tra tủ lạnh vài lần để
xem có gì cho hai đứa nhỏ ăn không vì thường tụi nhỏ không ăn chung thức ăn với
người lớn được, bởi người lớn còn không ăn giống nhau nữa cơ mà. Như nhà mình
chẳng hạn, thằng rể của mình thì thích ăn uống đậm đà nhiều gia vị nhưng phải nấu
lạt nếu không nó sẽ lắc đầu kêu đắng. Nó thích ăn nhiều cá và nhất là rau, ít
thịt. Nó ăn rau như thỏ ăn cỏ. Con gái mình lại khác, nó không thích ăn cá vì
nó không biết giẻ xương, muốn cho nó ăn cá phải lọc
xương cho nó như mình phải lọc xương cho con nó ăn.
Ông xã mình lại một khẩu vị khác, ông thích nêm nếm phải mặn
mà. Cá mà nấu lạt lạt thì ông kêu tanh ông không nuốt được dù mình đã rửa cá kỹ
bằng rượu rồi và có khi ông đi kiếm đồ hộp thay thế. Mà mình nấu theo ý
ông thì vơ chồng con gái sẽ kêu ầm lên“ măn quá” và một bài diễn văn nhỏ là ăn mặn
sẽ không tốt cho người cao huyết áp, hại thận vv.
Con gái thích ăn canh nhưng canh thì không đem theo đi làm
được, canh chỉ ăn được ở nhà thôi. Vậy là bà bếp bất đắc dĩ như mình phải làm
sao cho có món xào trung hoà để vợ chồng nó đem theo đi làm, món canh để con
gái dễ nuốt cơm sau một ngày làm việc và bản thân mình lại có khẩu vị của con rể
nên làm gì cũng cố có được món rau cho rể, món mặn cho chồng và món gì đó cho
hai thằng cháu nhỏ.
Nấu nướng say sưa tận tuỵ chưa được hai năm thì mình
ngán….không phải ngán nấu mà là ngán làm theo ý nhiều người quá. Mình chán ngán
nhìn khuôn mặt thất vọng của ai đó vì không có cái món mong đợi .Thế nên bây giờ
thích gì mình nấu đó, thích nấu mặn lạt theo ngẫu hứng của bản thân. Nấu để có
cái bỏ vô bụng, không còn cái hứng thú sáng tạo như người ta viết một tiểu phẩm
hay vẽ một bức tranh nữa. Thế nên cái ngày mình muốn làm một đầu bếp giỏi để
sưu tập vài cái “ giỏi” cho bản thân
cũng trở thành “ ngày ấy xa rồi”
VML Dec 22,
No comments:
Post a Comment