Thursday, November 28, 2013

CÁM ƠN CUỘC ĐỜI


CÁM ƠN ĐỜI!


Hôm nay là ngày THANKSGIVING. Lúc đầu mình muốn tìm hiểu cặn kẻ nguồn gốc xuất phát và ý nghĩa của từ này nhưng sau lại thôi, chỉ còn muốn hiểu cái nghĩa của nó một cách nôm na nhất. THANKS là cám ơn    GIVING xuất phát từ động từ TO GIVE, nghĩa là CHO. Thôi thì cứ hiểu  THANKSGIVING là cám ơn vì đã được cho. Hiểu như vậy rồi mình nghiệm lại bản thân, nghiệm lại những điều mình đã được cho và nhận và  mình muốn nói lời cảm ơn cuộc đời.
Nói thì nghe rất sáo mòn nhưng hôm nay, hơn bao giờ hết mình muốn cảm ơn cha mẹ mình đã cho mình một cơ thể lành lặn, một đầu óc bình thường dù theo Phật pháp, được như vậy là do cộng nghiệp từ bao đời của cha mẹ mình và bản thân mình mà có.
Mình cũng cảm ơn cả anh chị em, con cháu đông như kiến cỏ của nhà mình. Cảm ơn đức hạnh của cha, của mẹ đã là tấm gương hiền đức cho con cháu sống yêu thương thuận hoà.  Cám ơn những đứa em dâu, em rể mà trong lòng mình giờ chỉ có một từ là em, không còn phụ từ đi sau sau bao thử thách từ biến cố của gia . Và dù nghe rất chói tai nhưng mình cũng cảm ơn cả những tốn kém  khi cha đìnhmẹ ốm đau để mình có dịp trả lại những tháng ngày cực khổ mà cha mẹ đã chăm lo từ khi mình mới lọt lòng.

Mình cũng cảm ơn cả những bận bịu vì thằng cháu nhỏ. Một tay ẳm cháu, một tay xào nấu. Cháu cho mình biết mình còn khoẻ mạnh để cùng lúc làm được đôi ba việc, vượt qua được câu nói “ tầm thường” là “ Xay lúa thì khỏi bồng em” và hơn nữa; mình cần thiết biết bao cho cháu cũng như cuộc sống vẫn còn cần mình biết bao. Mình cảm ơn cả những khi cơ thể như mệt mỏi rã rời sau một ngày chăm chăm theo dõi cái tuổi hay leo trèo phá phách của cháu để mình dễ dàng chìm vào giấc ngủ say, mang theo nụ cười như thôi miên của cháu.
Cám ơn con gái đã cho mình làm mẹ, làm bà và mang thêm cho mình một đứa con trai mà lẽ ra nó chỉ là con rể của mình thôi. Thế mà mình cứ quên, trong lòng chỉ có một từ con thôi.
Cám ơn anh chị xui của mình. Hai người đã nới rộng vòng tay yêu thương của gia đình này. Trong lòng mình hai người thân thiết như người trong nhà, như bạn bè lâu năm.

Cám ơn bạn bè của tôi. Các bạn đã cho những năm tháng rất vui mà có lẽ tôi sẽ mang theo suột cuộc đời.
Cám ơn cả nhũng người mà tôi đã và đang cưu mang. Cám ơn vì tôi ĐƯỢC LÀ NGƯỜI CHO, không phải làm người nhận.
Cám ơn công viên Wildwood nơi vợ chồng mình đi bộ mỗi sáng. Cám ơn những nhân viên Wildwood, những người đã đi lượm phân chó mỗi sáng, những người đắp đường khi các lối mòn đã hao hụt. Cám ơn mây trời khi xanh, khi đỏ, khi hồng  để tạo cảnh quang mỗi sáng trong khí trời lành lạnh trong veo. Cảm ơn những cánh hoa chỉ nở mùa xuân, những cánh hoa chỉ nở mùa hè, những cánh hoa chỉ đượm màu vào mùa thu và cả những cánh hoa chỉ tươi thắm khi đông về. Cám ơn sắc lá đổi thay để nhắc nhở vòng đời đang xoay chuyển, để biết mình vẫn còn hít thở thêm một mùa nữa trong cuộc đời ngắn ngủi này.
Sáng nay mình vén màn để ánh sang mặt trời tràn ngập căn phòng. Mình muốn nói với ông mặt trời là mình “ biết nhận và mang ơn” ánh sáng mà ông ban cho nhân loại này. Khi cám ơn ông mặt trời mình không quên cám ơn ông mắt trăng huyền hoặc đã soi rọi ánh sáng dịu dàng vào những đêm rằm để mình nhớ lại những  ngày tháng ngây ngô, cứ tưởng có chú Cuội ngồi gốc cây đa và ngân nga: “ Cuộc ơi cho em hỏi trăng non hay già”. Cám ơn những những nhạc sĩ những ca sĩ đã nói hộ nỗi lòng của bao người bằng những giai điệu xuất phát từ trái tim và tài năng của mình.
Cám ơn cả dòng nước ấm mùa đông, chiếc áo mát mùa hè. Cây  chanh vàng cho trái quanh năm, cây quít đỏ rực mùa đông….Cám ơn, cám ơn….nói sao cho hết bao lời tri ân!
Mình cảm ơn cả những người đã mang đến cho mình bao trăn trở để  mình tự nhắc mình tu tập còn kém cỏi lắm, vẫn còn bao chấp nê dù biết rắng  “vạn pháp cũng bằng không!”.
Hơn hết em xin cảm ơn anh đã đồng hành bên em suốt hơn ba chục năm qua. Cám ơn anh đã kiên nhẫn chấp nhận những “nóng lạnh” rất con người của em. Cám ơn anh im lặng khi em nỗi nóng, đã khuyên bảo khi em biết lắng nghe. Đã yêu thương chính con người của em và em yêu anh!

Thousand Oaks
Thanksgiving 2013.
Văn Mỹ Lan


No comments:

Post a Comment