Friday, May 17, 2013

TỘI VÔ TÌNH

-->
Tội vô tình!
Cuối cùng sáng nay bọn mình cũng thấy được “ nó”.  Thấy nó nằm im lẫn trong cát đá bên đường mình sợ các bạn chạy bộ vô tình dẫm phải, nhất là các bạn mặc short, khi đó không biết ai gây nguy hiểm cho ai hơn. Mình bàn với Minh là sua cho nó chạy ra khỏi lối đi. Hai đứa đứng xa xa vỗ tay, suỵt suỵt đủ kiểu mà nó vẫn nằm im thin thít. Cố rướn mắt nhìn xem nó có bị một chiếc xe đạp nào cán phải và đã chết  queo rồi không nhưng  tìm mãi cũng không thấy bất cứ một thương tích nào trên người nó. Hai đứa lại cố tìm một cái que nào dài dài để đánh động nó từ xa nhưng chung quanh chỉ có cát đá và cây bụi, cuối cùng hai đứa bèn lượm mỗi người một cục đá để chọi cho nó bỏ đi. Không biết mình nhắm thế nào mà cục đá trúng ngay cổ nó và nó hơi nhúc nhích chút rồi lại nằm im. Minh nói như trách :  “Em nhắm nghề quá!”. Không biết viên đá chọi trúng ngay hiểm huyệt có làm nó mất mạng không mà sau đó hai đứa làm đủ mọi cách nó vẫn không động đây.


 Rổi Minh phát hiện ra một cái da rắn dài nằm cách “nó” chừng vài thước. Vậy đích thực là chú rắn này vừa mới lột da. Người ta nói rắn lột da sống đời nhưng nó vừa lột da đã bị mình cho một cục đá ngay cổ..
Chờ hoài mà chú rắn vẫn nằm im thin thít, nắng lên rồi nên hai đứa quyết định ra về dù lòng mình vẫn chưa yên cho sự an toàn của nó và của các bạn hiking khác.
Nguyên ngày hôm đó mình vẫn nhớ tới cục đá trúng đích của mình. Mình nhớ tới lời dặn dò treo trước cổng công viên là mùa này dân hiking nên cảnh giác rắn chuông ( rattle snake). Lời cảnh báo khuyên dân hiking đừng đi ra khỏi trail để tránh dẫm phải rắn mà nguy hiểm . Lời dặn dò cũng nhắc nhở là rắn sẽ không  tấn công người nếu không bị đánh động và cảm thấy bị đe doạ. Và mình cũng biết là  nọc độc của rắn có thể được bào chế chữa nhiều chứng bệnh nan y. Đọc thì nhiều, sợ hãi trong lòng cũng có nhưng dân hiking ít ai có dịp thấy bất cứ con rắn lớn nhỏ nào xuất hiện để khoe nhau. Còn mình thì sao, mình có duyên gặp nó trong khi nó hoạn nạn, mình muốn giúp nó mà thành ra hại nó  Lại nhớ tới cuộc sống hiện tại, nhớ tới những cái vô tình tốt đẹp làm khổ nhau. Một ông bố ra sức trồng trọt vườn rau cho con, nghĩ là mình đã ra công sức giúp con nhưng ông không biết là con không thích ăn những thứ ông hay trồng, nó muốn có một vườn hoa. Một bà mẹ  thức khuya dậy sớm ra sức nấu nướng cho con, bà đâu biết con nó không thích những món ăn quê hương đậm mùi làm hôi nhà cửa của nó và nó thích tự nấu nướng cho vừa ý mình… Công của ông bố bà mẹ thành công dã tràng, ông bà thì mệt, con thì bực…Có những cái tốt vô tình vô tội vừa đáng yêu vừa đáng tội vậy đó!
Thousand Oaks , May 04, 13

Wednesday, May 1, 2013

NGÀY ĐẦU TIÊN GẤU ĐI HỌC

KHI THƯƠNG!
Hôm trước khi đi hiking, bọn tôi gặp một người bạn đi ngược chiều có dẫn theo hai con chó. Một con thì tung tăng tự do trên thảo nguyên, còn một con thì bị cột cổ dẫn theo.


Thấy lạ nên sau khi chào hỏi nhau Miên hỏi:
- Sao bà cho một con tự do còn một con thì  bị xiềng xích  vậy?
Trước khi trả lời Miên,bà chủ của hai con chó khum người xuống âu yếm vuốt đầu con chó bị   cột  nói:
- Vì cô nàng này là một cô gái xinh đẹp hư hỏng ( Because she’s a pretty naughty girl).
Tôi hiểu ý bà là cô nàng chó xinh đẹp này có thể gây nguy hiểm cho người đi đường. Nhưng nội dung  câu nói của bà không quan trọng bằng thanh âm của giọng nói và cái vuốt đầu rất mực âu yếm khi bà kéo dài chữ HƯ đầy yêu thương. 

Nghe cái giọng điệu đó,tôi hiểu là dù nó hư thế mấy đi nữa bà cũng yêu thương và chấp nhận 
nó.  Vẫy tay chào nhau chúc nhau một ngày lành rồi chúng tôi mỗi người đi theo một ngả. Tôi mang theo hình ảnh của người đàn bà và hai con chó. Lòng thầm nghĩ đúng là  khi thương thì  THƯƠNG  CẢ ĐƯỜNG ĐI.


Chiều nay Thiện đi làm về sớm, cả nhà rủ nhau đưa Dylan đi dạo xóm. Đầu xóm có một nhà nuôi mấy con dê làm kiểng, bọn tôi dừng bên bờ dậu cho Dylan xem dê. Mấy con dê thấy có người đứng bên bờ rào thỉ kéo nhau chạy tới chạy lui, mồm kêu la inh ỏi. Dylan thấy con vật lạ nhưng chắc không ý thức được sự khác biệt giữa loài người và  loài vật nên cháu cứ trố mắt nhìn rồi chỉ trỏ và nói với thú bằng ngôn ngữ của một đứa trẻ đang bập bẹ. Đột nhiên có một phụ nữ lái chiếc chiếc xe bán tải đậu lại sau lưng bọn tôi, người phụ nữ nói :
- Các bạn nói chuyện với tụi nó đi. Tụi nó nhiều chuyện lắm đó.
Thì  ra là bà chủ của mấy chú dê. Cả nhà quay lại chào bà. Bà cao giọng gọi :
- Missy, Molly, Belly...


Nghe tiếng chủ gọi mấy con dê chạy ào hết ra kêu be he be he. Bọn tội chỉ nghe  chúng nó kêu tiếng của mấy con
 dê thôi nhưng người phụ nữ trên chiếc xe bán tải lại hào hứng khoe :
- Thấy chưa, nó nhận ra giọng của  MẸ  nó đang nói chuyện đấy (See,they regconize their mother's voice)
Mình mĩm cười nhớ lại một người bạn ở Việt nam, bạn mình cũng hay xưng ” mẹ" với chú chó nhỏ. Mỗi lần nghe như thế mình thấy có cái gì không ổn dù trường hợp xưng mẹ với chó cũng bình 
thường thôi. Còn xưng mẹ với dê thì mình mới nghe lần đầu. Lòng có chút xúc động, đúng là khi yêu thương thì không còn ranh  giữa muôn loài huống chi là giữa các giống nòi. Có lẽ mình sẽ tập mở rộng trái tim yêu thương ra với các bạn khác màu da..
Văn Mỹ Lan