Chiếc vòng cẩm thạch.
Tôi đeo chiếc vòng này chắc phải hơn mười lăm năm rồi. Nhớ hồi đó, không bíêt tại sao tự nhiên tôi
ao ước có một chiếc vòng cẩm thạch màu xanh biếc mãnh liệt đến độ tôi quyết tìm
mua ngay và phải mua cho bằng được một chiếc vòng cẩm thạch thật như ý. Một vài
ngày ráo riết tìm kiếm, cuối cùng tôi cũng mua được một chiếc vòng từ một người
chuyên bán cẩm thạch cho một gia đình chuyên chơi ngọc
Minh, chồng tôi đã xăm xoi kỹ lắm khi lựa chíếc vòng cho vợ. Anh phân vân giữa hai chiếc vòng có ưu và khuyết điểm khác nhau. Một chiếc không xanh biếc nhưng xanh đều. Một
chiếc xanh bíêc nhưng có một vết đen nhỏ. Minh bảo tôi chọn lại một trong hai
chiếc. Tôi quyết định chọn chiếc vòng không hòan chỉnh.
Chiếc vòng theo tôi nhiều năm. Hình như càng lúc nó càng
bóng hơn, xanh hơn. Nó cũng là đề tài trao đổi với nhiều người quan tâm tới cẩm
thạch. Mỗi lần tôi sang công ty bạn làm việc thì chị giám đốc công ty hay nắm
tay tôi ngắm nghía chiếc vòng, bình luận về vòng rồi đem khoe tôi chiếc vòng
xanh ngắt của chị r. Chị nói là đã
có nhiều người trả chị hơn US$10,000 nhưng chị không bán vì đó là của gia bảo.
Chiếc vòng của tôi để cạnh chiếc vòng gia bảo của chị bạn thì nó trở thành chiếc
vòng lọ lem và tôi xấu hổ chỉ muốn rút tay về mà dấu nó đi. Nhưng mỗi lần gặp
má của Quý Lan, một người rất am tường về ngọc thì tôi lại được dịp nở mũi vì
bà cứ giữ chặt tay tôi mà khen nức nở : “ Cô có chiếc vòng đẹp rứa. Chiếc vòng
này mới quý làm sao!’
Seng Meng, một đối tác người Singapore của tôi thì cứ bảo
Minh rộng rãi để cho tôi sắm một chiếc vòng quý, thực ra ông không bíêt rằng
hồi đó tôi mua chiếc vòng đó không mắc lắm, nhưng có lẽ màu xanh biếc của nó đã
làm ông lầm tưởng trị giá của nó phải hơn thế nhiều. Rồi khi có một phóng sự về
cẩm thạch, báo đài khẳng định là với công nghệ bây giờ, người ta hòan tòan có
thể làm ra một chiếc vòng cẩm thạch hòan hảo, xanh biếc, không chút tì vết. Vậy
là cái tì vết không hòan hảo trên chiếc vòng của tôi làm cho nó tăng giá trị vì
chắc chắn nó là cẩm thạch thật, giống như rau có sâu là rau không có thuốc trừ
sâu hay dư lượng thuốc trừ sâu mà người tiêu dùng bây giờ rất ngại
Tôi vốn mê thể thao. Hết cầu lông rồi đến tennis. Các ông
thầy dạy tôi đều hăm he là có ngày tôi sẽ làm bể chiếc vòng. Tôi nhớ có lần anh Phúc, một đối tác
làm ăn lâu năm với tôi hay trầm giọng nói mỗi khi nhìn chiếc vòng của tôi : “
Chị cẩn thận. cẩm thạch mà bể thì xui lắm đó. Má tôi làm bể chiếc vòng cẩm
thạch và ngay sau đó là em gái tôi bị tai nạn mất”. Lời anh Phúc ám ảnh tôi,
tôi sợ chiếc vòng bể quá. Con gái tôi đi
học xa. Ba má tôi đã già, má tôi lại hay bị cao huyết áp đột ngột, tôi sợ chiếc
vòng một ngày nào đó vô tình báo hung
tin.. Tôi mua cái băng tay để bảo vệ cái vòng khi chơi thể thao. Tuy
vậy, cũng có ngày tôi quên đeo băng, vậy là hôm đó tôi chơi không thoải mái , lòng
cứ nơm nớp lo sợ. Một hôm tôi nghe được một bài giảng của Thầy Nhất Hạnh. Thầy
nói của cải hay tình yêu cũng giống như chuyện người nông dân mất bò. Có bò thì
phải chăm bò và sợ mất bò. Không có bò thì không lo mất bò. Tình yêu cũng là
một con bò, nhà cửa, xe cộ , tất thảy cái gì mình sợ đánh mất thì nó cũng giống như những con bò của người
nông dân. Rồi tôi chợt nghĩ có phải tự tôi đeo gông bò vào cổ mình không, không
có chíêc cẩm thạch trên tay thì tôi vẫn là tôi, cớ sao tôi cứ vì nó mà có khi
phải nơm nớp lo sợ nó vỡ, nó xui. Tôi nung nấu ý nghĩ sẽ bỏ gở chiếc vòng.
Ý nghĩ tháo bỏ chiếc vòng khỏi tay cũng
quyết liệt như khi tôi muốn có nó trên cườm tay của mình. Đeo vòng vô tay rất
khó, tháo nó ra còn khó hơn nhiều. Tôi thử tháo mấy lần cũng không vuột nó ra
được.
Một hôm tôi đi chung xe với Thanh, một cô bạn ở gần nhà một
tiệm kim hoàn, khi biết tôi có ý định tháo bỏ chiếc vòng cô bèn bày tôi cách
đeo bao nylon vào tay, dùng xà phòng làm cho trơn để tuột chiếc vòng ra. Sáng
nay tôi đã là theo lời chị. Hơi đau một chút nhưng cuối cùng tôi đã tuột được
chiếc vòng.
Chiếc vòng đã ra khỏi tay rồi. Tôi không còn sợ nó bể, sợ nó
báo hiệu một điềm xui xẻo nào nữa nhưng không hiểu sao tôi buồn đến lặng cả
người. Cái cổ tay trống trơn, hình như
có nhẹ đi một tí nhưng mà lòng tôi lại nặng trĩu. Một cái buồn không lý giải
được. Có phải chăng vì tôi rất con người, tôi vẫn còn thích đeo những gông cùm
của cuộc đời, vẫn còn sẵn sàng đau khổ
ưu lo cho những cái mà lẽ ra con người có thể vứt bỏ.
Hôm qua sắp xếp lại toàn bộ hành trang để chuẩn bị cho một chuyến đi xa thật xa, lâu thật lâu tôi lại bắt gặp chiếc vòng cũ. Nó vẫn nằm đó trong cái bao nhung màu đỏ. Tôi lấy nó ra ngắm nghía thật lâu và chợt nhận ra là lâu rồi mình không có nỗi lo nơm nớp chuyện chiếc vòng bị nứt hay bị đánh vỡ. Tôi nhẹ nhàng cất nó vào bao và đẩy nó thật sâu vào tủ. Tôi không nghĩ có ngày tôi phải vương mang vì nó nữa.
Hôm qua sắp xếp lại toàn bộ hành trang để chuẩn bị cho một chuyến đi xa thật xa, lâu thật lâu tôi lại bắt gặp chiếc vòng cũ. Nó vẫn nằm đó trong cái bao nhung màu đỏ. Tôi lấy nó ra ngắm nghía thật lâu và chợt nhận ra là lâu rồi mình không có nỗi lo nơm nớp chuyện chiếc vòng bị nứt hay bị đánh vỡ. Tôi nhẹ nhàng cất nó vào bao và đẩy nó thật sâu vào tủ. Tôi không nghĩ có ngày tôi phải vương mang vì nó nữa.
Văn Mỹ Lan
Sáng 5/2/07
No comments:
Post a Comment