Thursday, November 28, 2013

CÁM ƠN CUỘC ĐỜI


CÁM ƠN ĐỜI!


Hôm nay là ngày THANKSGIVING. Lúc đầu mình muốn tìm hiểu cặn kẻ nguồn gốc xuất phát và ý nghĩa của từ này nhưng sau lại thôi, chỉ còn muốn hiểu cái nghĩa của nó một cách nôm na nhất. THANKS là cám ơn    GIVING xuất phát từ động từ TO GIVE, nghĩa là CHO. Thôi thì cứ hiểu  THANKSGIVING là cám ơn vì đã được cho. Hiểu như vậy rồi mình nghiệm lại bản thân, nghiệm lại những điều mình đã được cho và nhận và  mình muốn nói lời cảm ơn cuộc đời.
Nói thì nghe rất sáo mòn nhưng hôm nay, hơn bao giờ hết mình muốn cảm ơn cha mẹ mình đã cho mình một cơ thể lành lặn, một đầu óc bình thường dù theo Phật pháp, được như vậy là do cộng nghiệp từ bao đời của cha mẹ mình và bản thân mình mà có.
Mình cũng cảm ơn cả anh chị em, con cháu đông như kiến cỏ của nhà mình. Cảm ơn đức hạnh của cha, của mẹ đã là tấm gương hiền đức cho con cháu sống yêu thương thuận hoà.  Cám ơn những đứa em dâu, em rể mà trong lòng mình giờ chỉ có một từ là em, không còn phụ từ đi sau sau bao thử thách từ biến cố của gia . Và dù nghe rất chói tai nhưng mình cũng cảm ơn cả những tốn kém  khi cha đìnhmẹ ốm đau để mình có dịp trả lại những tháng ngày cực khổ mà cha mẹ đã chăm lo từ khi mình mới lọt lòng.

Mình cũng cảm ơn cả những bận bịu vì thằng cháu nhỏ. Một tay ẳm cháu, một tay xào nấu. Cháu cho mình biết mình còn khoẻ mạnh để cùng lúc làm được đôi ba việc, vượt qua được câu nói “ tầm thường” là “ Xay lúa thì khỏi bồng em” và hơn nữa; mình cần thiết biết bao cho cháu cũng như cuộc sống vẫn còn cần mình biết bao. Mình cảm ơn cả những khi cơ thể như mệt mỏi rã rời sau một ngày chăm chăm theo dõi cái tuổi hay leo trèo phá phách của cháu để mình dễ dàng chìm vào giấc ngủ say, mang theo nụ cười như thôi miên của cháu.
Cám ơn con gái đã cho mình làm mẹ, làm bà và mang thêm cho mình một đứa con trai mà lẽ ra nó chỉ là con rể của mình thôi. Thế mà mình cứ quên, trong lòng chỉ có một từ con thôi.
Cám ơn anh chị xui của mình. Hai người đã nới rộng vòng tay yêu thương của gia đình này. Trong lòng mình hai người thân thiết như người trong nhà, như bạn bè lâu năm.

Cám ơn bạn bè của tôi. Các bạn đã cho những năm tháng rất vui mà có lẽ tôi sẽ mang theo suột cuộc đời.
Cám ơn cả nhũng người mà tôi đã và đang cưu mang. Cám ơn vì tôi ĐƯỢC LÀ NGƯỜI CHO, không phải làm người nhận.
Cám ơn công viên Wildwood nơi vợ chồng mình đi bộ mỗi sáng. Cám ơn những nhân viên Wildwood, những người đã đi lượm phân chó mỗi sáng, những người đắp đường khi các lối mòn đã hao hụt. Cám ơn mây trời khi xanh, khi đỏ, khi hồng  để tạo cảnh quang mỗi sáng trong khí trời lành lạnh trong veo. Cảm ơn những cánh hoa chỉ nở mùa xuân, những cánh hoa chỉ nở mùa hè, những cánh hoa chỉ đượm màu vào mùa thu và cả những cánh hoa chỉ tươi thắm khi đông về. Cám ơn sắc lá đổi thay để nhắc nhở vòng đời đang xoay chuyển, để biết mình vẫn còn hít thở thêm một mùa nữa trong cuộc đời ngắn ngủi này.
Sáng nay mình vén màn để ánh sang mặt trời tràn ngập căn phòng. Mình muốn nói với ông mặt trời là mình “ biết nhận và mang ơn” ánh sáng mà ông ban cho nhân loại này. Khi cám ơn ông mặt trời mình không quên cám ơn ông mắt trăng huyền hoặc đã soi rọi ánh sáng dịu dàng vào những đêm rằm để mình nhớ lại những  ngày tháng ngây ngô, cứ tưởng có chú Cuội ngồi gốc cây đa và ngân nga: “ Cuộc ơi cho em hỏi trăng non hay già”. Cám ơn những những nhạc sĩ những ca sĩ đã nói hộ nỗi lòng của bao người bằng những giai điệu xuất phát từ trái tim và tài năng của mình.
Cám ơn cả dòng nước ấm mùa đông, chiếc áo mát mùa hè. Cây  chanh vàng cho trái quanh năm, cây quít đỏ rực mùa đông….Cám ơn, cám ơn….nói sao cho hết bao lời tri ân!
Mình cảm ơn cả những người đã mang đến cho mình bao trăn trở để  mình tự nhắc mình tu tập còn kém cỏi lắm, vẫn còn bao chấp nê dù biết rắng  “vạn pháp cũng bằng không!”.
Hơn hết em xin cảm ơn anh đã đồng hành bên em suốt hơn ba chục năm qua. Cám ơn anh đã kiên nhẫn chấp nhận những “nóng lạnh” rất con người của em. Cám ơn anh im lặng khi em nỗi nóng, đã khuyên bảo khi em biết lắng nghe. Đã yêu thương chính con người của em và em yêu anh!

Thousand Oaks
Thanksgiving 2013.
Văn Mỹ Lan


Friday, May 17, 2013

TỘI VÔ TÌNH

-->
Tội vô tình!
Cuối cùng sáng nay bọn mình cũng thấy được “ nó”.  Thấy nó nằm im lẫn trong cát đá bên đường mình sợ các bạn chạy bộ vô tình dẫm phải, nhất là các bạn mặc short, khi đó không biết ai gây nguy hiểm cho ai hơn. Mình bàn với Minh là sua cho nó chạy ra khỏi lối đi. Hai đứa đứng xa xa vỗ tay, suỵt suỵt đủ kiểu mà nó vẫn nằm im thin thít. Cố rướn mắt nhìn xem nó có bị một chiếc xe đạp nào cán phải và đã chết  queo rồi không nhưng  tìm mãi cũng không thấy bất cứ một thương tích nào trên người nó. Hai đứa lại cố tìm một cái que nào dài dài để đánh động nó từ xa nhưng chung quanh chỉ có cát đá và cây bụi, cuối cùng hai đứa bèn lượm mỗi người một cục đá để chọi cho nó bỏ đi. Không biết mình nhắm thế nào mà cục đá trúng ngay cổ nó và nó hơi nhúc nhích chút rồi lại nằm im. Minh nói như trách :  “Em nhắm nghề quá!”. Không biết viên đá chọi trúng ngay hiểm huyệt có làm nó mất mạng không mà sau đó hai đứa làm đủ mọi cách nó vẫn không động đây.


 Rổi Minh phát hiện ra một cái da rắn dài nằm cách “nó” chừng vài thước. Vậy đích thực là chú rắn này vừa mới lột da. Người ta nói rắn lột da sống đời nhưng nó vừa lột da đã bị mình cho một cục đá ngay cổ..
Chờ hoài mà chú rắn vẫn nằm im thin thít, nắng lên rồi nên hai đứa quyết định ra về dù lòng mình vẫn chưa yên cho sự an toàn của nó và của các bạn hiking khác.
Nguyên ngày hôm đó mình vẫn nhớ tới cục đá trúng đích của mình. Mình nhớ tới lời dặn dò treo trước cổng công viên là mùa này dân hiking nên cảnh giác rắn chuông ( rattle snake). Lời cảnh báo khuyên dân hiking đừng đi ra khỏi trail để tránh dẫm phải rắn mà nguy hiểm . Lời dặn dò cũng nhắc nhở là rắn sẽ không  tấn công người nếu không bị đánh động và cảm thấy bị đe doạ. Và mình cũng biết là  nọc độc của rắn có thể được bào chế chữa nhiều chứng bệnh nan y. Đọc thì nhiều, sợ hãi trong lòng cũng có nhưng dân hiking ít ai có dịp thấy bất cứ con rắn lớn nhỏ nào xuất hiện để khoe nhau. Còn mình thì sao, mình có duyên gặp nó trong khi nó hoạn nạn, mình muốn giúp nó mà thành ra hại nó  Lại nhớ tới cuộc sống hiện tại, nhớ tới những cái vô tình tốt đẹp làm khổ nhau. Một ông bố ra sức trồng trọt vườn rau cho con, nghĩ là mình đã ra công sức giúp con nhưng ông không biết là con không thích ăn những thứ ông hay trồng, nó muốn có một vườn hoa. Một bà mẹ  thức khuya dậy sớm ra sức nấu nướng cho con, bà đâu biết con nó không thích những món ăn quê hương đậm mùi làm hôi nhà cửa của nó và nó thích tự nấu nướng cho vừa ý mình… Công của ông bố bà mẹ thành công dã tràng, ông bà thì mệt, con thì bực…Có những cái tốt vô tình vô tội vừa đáng yêu vừa đáng tội vậy đó!
Thousand Oaks , May 04, 13

Wednesday, May 1, 2013

NGÀY ĐẦU TIÊN GẤU ĐI HỌC

KHI THƯƠNG!
Hôm trước khi đi hiking, bọn tôi gặp một người bạn đi ngược chiều có dẫn theo hai con chó. Một con thì tung tăng tự do trên thảo nguyên, còn một con thì bị cột cổ dẫn theo.


Thấy lạ nên sau khi chào hỏi nhau Miên hỏi:
- Sao bà cho một con tự do còn một con thì  bị xiềng xích  vậy?
Trước khi trả lời Miên,bà chủ của hai con chó khum người xuống âu yếm vuốt đầu con chó bị   cột  nói:
- Vì cô nàng này là một cô gái xinh đẹp hư hỏng ( Because she’s a pretty naughty girl).
Tôi hiểu ý bà là cô nàng chó xinh đẹp này có thể gây nguy hiểm cho người đi đường. Nhưng nội dung  câu nói của bà không quan trọng bằng thanh âm của giọng nói và cái vuốt đầu rất mực âu yếm khi bà kéo dài chữ HƯ đầy yêu thương. 

Nghe cái giọng điệu đó,tôi hiểu là dù nó hư thế mấy đi nữa bà cũng yêu thương và chấp nhận 
nó.  Vẫy tay chào nhau chúc nhau một ngày lành rồi chúng tôi mỗi người đi theo một ngả. Tôi mang theo hình ảnh của người đàn bà và hai con chó. Lòng thầm nghĩ đúng là  khi thương thì  THƯƠNG  CẢ ĐƯỜNG ĐI.


Chiều nay Thiện đi làm về sớm, cả nhà rủ nhau đưa Dylan đi dạo xóm. Đầu xóm có một nhà nuôi mấy con dê làm kiểng, bọn tôi dừng bên bờ dậu cho Dylan xem dê. Mấy con dê thấy có người đứng bên bờ rào thỉ kéo nhau chạy tới chạy lui, mồm kêu la inh ỏi. Dylan thấy con vật lạ nhưng chắc không ý thức được sự khác biệt giữa loài người và  loài vật nên cháu cứ trố mắt nhìn rồi chỉ trỏ và nói với thú bằng ngôn ngữ của một đứa trẻ đang bập bẹ. Đột nhiên có một phụ nữ lái chiếc chiếc xe bán tải đậu lại sau lưng bọn tôi, người phụ nữ nói :
- Các bạn nói chuyện với tụi nó đi. Tụi nó nhiều chuyện lắm đó.
Thì  ra là bà chủ của mấy chú dê. Cả nhà quay lại chào bà. Bà cao giọng gọi :
- Missy, Molly, Belly...


Nghe tiếng chủ gọi mấy con dê chạy ào hết ra kêu be he be he. Bọn tội chỉ nghe  chúng nó kêu tiếng của mấy con
 dê thôi nhưng người phụ nữ trên chiếc xe bán tải lại hào hứng khoe :
- Thấy chưa, nó nhận ra giọng của  MẸ  nó đang nói chuyện đấy (See,they regconize their mother's voice)
Mình mĩm cười nhớ lại một người bạn ở Việt nam, bạn mình cũng hay xưng ” mẹ" với chú chó nhỏ. Mỗi lần nghe như thế mình thấy có cái gì không ổn dù trường hợp xưng mẹ với chó cũng bình 
thường thôi. Còn xưng mẹ với dê thì mình mới nghe lần đầu. Lòng có chút xúc động, đúng là khi yêu thương thì không còn ranh  giữa muôn loài huống chi là giữa các giống nòi. Có lẽ mình sẽ tập mở rộng trái tim yêu thương ra với các bạn khác màu da..
Văn Mỹ Lan

Monday, March 25, 2013

BẠN ĐỒNG ĐẠO

-->
BẠN ĐỒNG ĐẠO
 Câu nói đầu tiên với một nụ cười trong ngày của anh  là :
-       Em có bạn đồng đạo rồi đó?
Không trả lời, mình nhướng mắt nhìn anh chờ giải thích. Anh mĩm cười tiếp :
-       Giang tuyên bố đi tu.
-       Là sao?
-       Thì vô Facebook coi đi.


Mình lại hát  điệp khúc là tại sao thông tin gì của bạn bè mình cũng không có được ngay mà phải chờ anh thông báo, nhớ lần trước con chó cưng của bạn chêt, bạn đau khổ thê thảm vậy mà mình cũng phải chờ chồng thông báo mới được biết …Wow chắc phải set up lại cái nhà FB của mình mới được.
Vào FB : Ừa, chỉ mới một ngày nghe Phật pháp mà bạn giác ngộ được cái ảo ảnh phù du của danh lợi rồi sao? Chỉ mới một ngày về bên một vị ni sư hiền từ mà bạn đã tỉnh ngộ rồi sao? Mừng cho bạn có ngộ tính cao và mong là Phật pháp (PP)sẽ có mặt thường trực bên bạn để giúp bạn an vui, nếu lâu lâu bạn để PP rong chơi sa đà thì nhớ lôi nó về là được.
Ừa thì mình có thêm bạn rồi chứ không phải có thể mất  bạn như trong lòng vẫn thoáng lo. Có lẽ đây là một trong những tin vui lớn từ quê nhà bay sang. Nhớ con gái cứ áy náy chuyện mình chưa chủ động có nhiều bè bạn như tính mình vốn có xưa nay, mình đã trả lời con: “ Bây giờ mẹ thích bạn đồng đạo hơn… Tâm trí mẹ đã hướng về một nẻo, chỉ sợ bản thân mình không còn tìm thấy nhiều cái chung với  bạn bè ngoài đời nữa”.
Duyên trời đưa đẩy, Kim Quy, một đứa bạn bận rộn ngất trời của mình khoe nó nghe pháp mỗi tối và nó cảm thấy tâm hồn bình yên đi vào giấc ngủ mỗi đêm. Mình thì rất ít khi nghe pháp và những lần đã nghe qua cũng không thấy nhập tâm nhiều nhưng lời giới thiệu nhiệt tình của Quy làm mình suy nghĩ. Quy không phải là đứa dễ nghe những điều vớ vẫn, vậy mà nó nhắc nhở mình đến hai lần: “Mầy nghe Thầy Thích Phước Tiến đi, thầy nói những điều rất gần gũi rất dễ nghe!”
Dạo này mình hay nghe đức Dalai Lama giảng rồi lại coi gần một chục cuộn phim về con đường giác ngộ của Đức Phật, thấy bản thân ngộ ra nhiều điều, thấy tâm trí thảnh thơi vô cùng, thấy cõi lòng như mở ra với chính mình, với người thân yêu và với cuộc đời chung quanh nên khi nghe Quy nhắc lần hai là mình lao vào nghe ngay. Nghe gần mười bài pháp của thầy Thích Phước Tiến, mình bò qua nghe nguyên cuốn “ Sống thiền” của thầy Viên Minh và nhờ duyên trời đưa đẩy, mình lần mò qua nghe thầy  THÍCH PHÁP HOÀ.
 Ôi trời, đây là người mình đã âm thầm khao khát đi tìm hơn mười năm nay, từ khi lòng có ý hướng đi vào đường tu. Thầy trẻ thế, sinh năm 1974 vậy mà thầy thông tuệ, tài năng. Thầy nói năng nhẹ nhàng, ví von gần gũi hóm hỉnh. Nghe thầy giảng mà mình cười còn nhiều hơn xem hài kịch. Thầy giảng và thầy ca, ca vọng cổ rồi hát nhạc Trịnh, nhạc Sến, nhạc bác học và thầy dẫn thơ, từ Nguyễn Bính sang thơ Nguyễn Du và cả đồng dao…. Nhưng tất cả những bài mình nghe từ thầy là những bài giảng cho những người muốn tu thiền, bạn mình Lê Anh lại hay tụng Kinh Dược Sư…có lẽ mình sẽ nghe thật nhiều những bài  giảng về Thiền tông, Tịnh độ tông, Mật tông và cả Kinh Dược sư nữa để chọn lại cho mình một con đường đi dù biết rằng để đi tới nước Phật thì đường nào rồi cũng tới,miễn là đừng rẽ nhánh sang hẳn một hướng khác mà đi.
Ôi mình lan man gì đây, hưng phấn muốn gửi gấm cho bạn đôi điều chăng? Có thể! Thôi cố lên bạn nhá, mình lại gần nhau rồi đấy, trên đường tu tập của bạn sẽ có nhiều bè bạn nữa thôi. Cầu cho bạn được thân tâm an lạc.
T.O 25 March, 13

Friday, March 15, 2013


Hình ảnhMÌNH CÁM ƠN NHAU!
Sáng nay khi cho thằng cháu nhỏ bú, mình cảm hứng ngân nga bao nhiêu là bài hát: Ngậm ngùi, Đưa em tìm động hoa vàng, Niệm khúc cuối…Bình thường với cái họng bị viêm quanh năm mình đành chẳng dám hát ca, chưa kể là mình biết mình hát dở nên chẳng dám hé môi khi “tỉnh táo” ở chỗ đông người. Hôm nay nhà chỉ có cháu với bà thôi, cháu chưa biết nói để phê bình hay yêu cầu bà “ do me a favor” là đừng hát nữa, cháu chỉ biết giương mắt nhìn và lắng tai nghe hết sức thích thú, vậy là mình tha hồ thả hồn vào nhạc với một khán giả nhí chắc còn lâu lắm mới biết chê khen. Lại nhớ khi cho cháu ăn mình lại được múa hát. Múa thật sự và hát thật sự những bài hát xa xưa tự thưở nảo thưở nao. Mình có cớ để múa hát như trẻ thơ mà không ngại ngùng gì. Mình cũng vin vào thằng bé mà chơi những trò chơi đu bay nhào lộn với nó. Nó thích thú mà cười hăng hắc, mình cũng bất ngờ nghe tiếng cười dòn tan của mình vang lên cùng nó. Nó đòi chơi hoài dù mình thấm mệt nhưng thèm nghe nó cười quá lại cố chơi tiếp. Nó đâu biết khi đưa nó lên trời là mình đã tập cho đôi chân được khoẻ mạnh dẽo dai, khi cười cùng nó là mình đã trở lại tuổi thơ, quên đi trên đầu đã lốm đốm nhiều sợi tóc trắng. Vậy là mình cám ơn nhau cháu nhé.

Thursday, March 14, 2013

CHO


CHO !
Một hôm theo chàng đi chụp mai trắng, chợt thấy những trái chanh vàng tươi đặt dài dọc trên bờ tường nhà ai. Bên cạnh những trái chanh còn có những bọc đựng đầy chanh. Ngẫm nghĩ một hồi mình mới hiểu là nhà người này có quá nhiều trái chanh chín nhưng không dùng hết nên họ hái bỏ đó để ai đi đường thấy cần thì cứ lấy. Chợt nhớ tới cây quít nhà mình trái chi chít trĩu cành, đỏ cây mà không được ai đụng tới, những trái quít như cố hực hở hơn để mời gọi mà vẫn bị hững hờ như những cung nữ bị bỏ quên.Về nhà mình nhờ anh chị xui phụ một tay cắt ngang những nhánh quít trên cao xuống cho dễ hái. 3 rổ quít to được bỏ vào bao. Ngày mai chị xui mình sẽ đem vào hãng mà tìm người ăn dùm...Chắc như vậy những trái quít cũng đỡ tủi thân hơn ( 23 Feb, 2013)
(4 ảnh)